Mỗi năm, cứ vào ngày 30/4, tôi lại thấy buồn và hay cáu
giận. Cũng dễ hiểu thôi, cái ngày ấy của năm 1975, bọn VC miền Bắc, cưỡng chiếm
VNCH, một quốc gia tự do ở miền Nam, gây đau thương, tang tóc, vật đổi sao dời
cho người dân VNCH.
May mắn, tôi được Không quân VNCH gửi đi học khoá Y sĩ
Phi hành tại Texas trước ngày mất nước, nên không bị đi tù cải tạo cộng sản,
như đa số anh em chiến hữu. Tuy nhiên, nỗi đau buồn và tủi hờn vẫn nặng nề
trong tâm tưởng, khiến ngày 30/4 trở thành một ngày buồn trong năm.
Tôi sinh năm 1948, sau đảo chính Nhật, đất nước chúng ta
lúc ấy là một Quốc gia với Quốc trưởng và Thủ tướng lãnh đạo. Sau Hiệp định
Geneve 1954, quê hương chia cắt, và tôi trưởng thành trong xã hội tự do mang
tên VNCH, lãnh đạo bởi Tổng thống và Quốc hội do dân bầu. Trong khi đó, miền Bắc
VN rơi vào tay Việt cộng, xã hội độc tài cộng sản, theo chủ nghĩa Mác Lê, đàn
em của quan thầy Sô viết và Trung cộng.
Cộng sản Quốc tế chủ trương bành trướng cuộc “Cách mạng
vô sản”, sau khi đất nước bị chia hai, miền Bắc bắt đầu gây xáo trộn, qua bình
phong Mặt trận Giải phóng Miền nam, xâm lăng VNCH bằng vũ lực. Việt Nam Cộng
Hoà với sự giúp đỡ của đồng minh, đặc biệt là Hoa Kỳ, qua chủ thuyết Truman (Be
bờ) chặn đứng sự bành trướng của Sô viết CS quốc tế. Chính phủ VNCH, theo chủ
thuyết Quốc gia của Tôn Dật Tiên, Tưởng Giới Thạch (Trung Hoa Dân Quốc – Đài
Loan). Chiến tranh gây ra tại miền Nam là cuộc chiến “Ý thức hệ” giữa chính
nghĩa Quốc gia, chống lại quân xâm lược Cộng sản, độc tài quốc tế. Đấy là niềm
tin sắt đá của con dân miền Nam tự do, và trong đó có tôi.
Năm 1972, niềm tin ấy bị lung lay, khi Tổng thống Mỹ,
Richard Nixon thăm Bắc Kinh, bắt tay Mao Trạch Đông, và quên đi chủ thuyết
Truman. Việt Nam Cộng Hoà thân yêu của chúng ta, một sớm một chiều, trở thành đứa
con ghẻ trên bàn cờ quốc tế, từ từ bị bỏ rơi sau Hiệp định Paris năm 1973, đồng
minh lũ lượt rút quân, viện trợ quân sự bị cắt giảm thay vì tăng lên như đã hứa.
Vào cuối năm 1974, khi tôi lên đường tu nghiệp ở Mỹ, thì vài đơn vị không quân
VNCH đã phải ngưng hoạt động vì thiếu nhiên liệu và đạn dược. Người bạn, bên đơn vị Bộ binh cho biết,
sau Hiệp định Paris 1973, các đơn vị hành quân phải đếm từng viên đạn, xin pháo
binh yểm trợ phải được Tư lệnh Sư đoàn chấp thuận và hạn chế không được bắn quá
5 quả đạn pháo, di tản thương binh không còn trực thăng cứu thương ...
Tiếp xúc với người Mỹ trong thời gian du học, kể cả giới
phản chiến, tôi thấy họ yêu tự do, nhưng theo chủ nghĩa Quốc gia như mình thì
không! Chia rẽ từ học đường đến xã hội giữa “Tả phái” cấp tiến và “Hữu phái” bảo
thủ. Từ gần hai thập niên trước, sau các vụ tố giác gián điệp Sô viết tại Hoa Kỳ,
cánh hữu hành xử quá nặng tay, khiến dân chúng Mỹ nghiêng về phe tả. Sau này,
tôi mới biết cả hai phái đều theo chủ nghĩa Tự do Quốc tế, đề xướng bởi Tổng thống
Woodrow Wilson từ đầu thế kỷ 20, theo đó, sứ mạng của Mỹ là can thiệp quân sự nếu
cần để bảo vệ tự do thế giới. Người Mỹ vô tình đã quên, hay không biết, Tôn Dật
Tiên thiết lập Trung Hoa Quốc gia qua chủ thuyết “Tam dân” do ông ái mộ bài diễn
văn đọc tại Gettysburg ngày 19/11/1863 của Tổng thống Abraham Lincoln. Dân
chúng Mỹ ghét độc tài, và họ nhầm lẫn thuyết “Quốc gia” với “Quốc xã”của
Hitler, hay quân phiệt độc tài Tojo (Nhật) và Franco (Tây Ban Nha). Kẻ thù
chính của Hoa Kỳ lúc ấy là CS Sô viết, độc tài đảng trị theo XHCN Mác Lê, và
thông qua phong trào CS quốc tế để bành trướng. Nếu có, tranh chấp ý thức hệ thật
sự, thì đó là giữa Tự do Quốc tế chống lại Cộng sản Quốc tế, theo chính sách của
Tổng thống Truman sau Đệ nhị Thế chiến để ngăn chận đế quốc Sô viết. Chủ nghĩa
Quốc gia của Đài Loan và Việt Nam Cộng Hoà trở thành cô đơn và lạc lõng trong
xã hội Mỹ, mặc dù đó là chính nghĩa cho dân tộc, và lãnh thổ theo truyền thống
lịch sử khắp nơi.
Thuyết “Tự do dân chủ” được đề xướng làm bình phong cho sự
phát triển kinh tế của Mỹ làm lợi cho giới tài phiệt, chủ nhân kỹ nghệ khai
thác dầu lửa, và chế tạo xe hơi, vào đầu thế kỷ 20 theo tiến trinh của cuộc
Cách Mạng Kỹ Nghệ (lúc đó đã 100 tuổi) bước vào một giai đoạn mới: Hoa Kỳ thay
Anh trở thành cường quốc số một. Trong khi đó chủ nghĩa Mác Lê ở Nga lại tạo ra
những phản ứng trái ngược. Tiến bộ kỹ thuật không ngừng là nguyên tắc hàng đầu
cho sự tiến hoá của “Cách mạng kỹ nghệ”, cộng sản làm ngược lại đưa đến trì trệ
kỹ thuật và sa sút kinh tế. Chính vì thế, phong trào Cộng sản Quốc tế cáo chung
vào cuối thế kỷ 20. Nixon và Mao bắt tay, tiếp theo là các Tổng thống kế nhiệm
tại Mỹ, giao thương với Trung Cộng khiến Sô viết sụp đổ. TC và các nước chư hầu,
biến dạng thành “Tư bản đỏ” độc tài, cung cấp nhân công rẻ cho giới tài phiệt
toàn cầu hoá, làm giầu cho nhóm chóp bu quyền lực. Việt Cộng hiện nay chính là
một loại “Tư bản đỏ”.
Chiến tranh Việt Nam từ 1960-1975 là cuộc tranh chấp “Ý
thức hệ” bảo vệ Quốc gia VNCH, chống CS xâm lược. Nhưng người Mỹ và chính phủ
Hoa Kỳ đã chọn con đường phát triển kinh tế, qua chủ thuyết “Tự do Quốc tế” cả
nửa thế kỷ trước. Vì vậy, khi cơ hội đến, họ không ngại ngùng bỏ rơi VNCH. Sau
năm 1990, chính phủ Mỹ trở lại chính sách nguyên thuỷ của Tổng thống Wilson,
can thiệp quân sự để bảo vệ nguồn nhiên liệu dầu lửa, khiến chiến tranh xẩy ra
tại nhiều nơi ở Trung Đông.
Sau khi bị lừa dối và bỏ rơi, quân cán chính VNCH trả giá đắt với máu và nước mắt sau hàng rào trại tù “cải tạo” cộng sản. Gia đình bị đầy đi vùng “Kinh tế mới” thực chất là những cánh rừng hoang, không hơn không kém, đất cầy ra sỏi đá, cha mẹ, vợ chồng, con cái phân ly trong tang tóc và nghèo đói. Nhiều người đã liều mạng ra khơi bằng mọi giá, đi vào lòng biển tìm tự do, chấp nhận chết để tìm đường sống. Những người Việt may mắn tìm tự do ở nhiều quốc gia trên thế giới, đa số tại Hoa Kỳ, số còn lại định cư tại Úc, Gia Nã Đại, Tây Âu và nhiều quốc gia khác, họ sống trong tự do, nhưng tìm ra đâu một chính thể Quốc gia như VNCH năm xưa? Ngoại trừ một thiểu số, định cư ở Đài Loan và Do Thái. Khá nhiều người Mỹ gốc Việt tham dự kinh tế thị trường chứng khoán của Mỹ (Hamiltonian) trở thành giầu có. Cùng lúc đó, người Việt ở Châu Âu và Gia Nã Đại ấm no trong nền kinh tế thiên xã hội (Rousseaurian) gây khá nhiều hiểu lầm giữa các cộng đồng Việt tỵ nạn với nhau, vì tất cả đều dị ứng với chủ nghĩa độc tài cộng sản. Người Việt tỵ nạn, vốn đã bơ vơ trước năm 1990, giữa sự tranh chấp của hai ý thức hệ quốc tế mà họ xa lạ, vì theo họ cuộc chiến Việt Nam đơn giản là giữa Quốc gia và Cộng sản. Sau năm 1990, lại càng bỡ ngỡ hơn khi các chính trị gia cổ xuý “Toàn cầu hoá” và xoá bỏ biên giới quốc gia.
Chính vì thế, từ năm 2016 đến 2020, khi Tổng thống Donald J. Trump áp dụng chính sách “Nước Mỹ trên hết” để bảo vệ biên giới, giúp Hoa Kỳ tăng trưởng kinh tế trong tự do và thịnh vượng, thì đa số cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ ủng hộ, vì sau 46 năm, họ được sống lại thoải mái trong “Chính nghĩa Quốc gia”. Đáng tiếc cho Tổng thống Trump và nhiều người Mỹ gốc Việt, nhóm “Toàn cầu hoá” đã dùng mọi mánh khoé, mưu đồ, trong và ngoài chính phủ, kể cả khắp thế giới để tuyên truyền, phá hoại những thành quả của Tổng thống Donald J. Trump muốn làm cho nước Mỹ. Nên nhớ, giới thượng lưu “Toàn cầu hoá” và đảng Cộng sản Trung Cộng có nhiều giao thiệp dựa trên quyền lợi chính trị và kinh tế. Cho nên, đầu năm 2020 khi đại dịch “China virus” (Covid-19) tàn phá Hoa Kỳ và thế giới, nhóm này đã khai thác tối đa trên mọi khía cạnh để lật đổ Tổng thống Donald J. Trump, kết quả là cuộc bầu cử “khác thường” vào tháng 11 năm ấy.Người Việt Quốc gia, cựu công dân VNCH, một lần nữa trở
thành cô đơn trong ý thức hệ, vì bị lừa dối bởi Tài phiệt “Toàn cầu hoá” siêu
cường.
Phạm Hiếu Liêm
May/06/2021
Toi chang thay bai nay hay vi deu la lap lai mot so ly luan cu
ReplyDeleteChân thành cảm tạ sự góp ý của quý vị.
DeleteBài viết của BS PH Liêm rất hay, cố gắng phân tích những thay đổi trong lịch sử, ảnh hưởng tới sự xụp đổ của nước VNCH ngày trước đây, và bây giờ sự xáo trộn, chia rẽ trầm trọng trong nước Mỹ
ReplyDeleteChân thành cảm tạ sự góp ý của quý vị.
DeleteĐúng là những dữ kiện đã có từ lâu và một số người cũng sẽ không hiểu, nếu họ không theo dõi và am tường tình hình chánh trị.
DeleteCái khó là sắp xếp một bài viết mạch lạc, rõ ràng, thứ tự theo thời gian. Nếu ai đó cảm thấy mình am tường mọi chuyện và chỉ cần đọc tựa đề thì đã biết tác giả nói gì, thì không cần phải đọc bài viết của tác giả cho mất thì giờ đúng không?.
Tôi không biết viết nên tôi tôn trọng những gì mà người khác đã bỏ tâm huyết để hoàn tất một bài viết. Lượng thứ cho tôi nếu có chút đụng chạm, mong lắm thay !!!